Mấy hôm trước, mình có một ý tưởng rất hay trong đầu. Mình đã cố ngồi xuống, tập trung để viết, nhưng mãi mà không thể bắt đầu. Có điều gì đó ngăn cản mình. Có lẽ, ý tưởng ấy vẫn chưa hoàn thiện.
Hôm nay, tình cờ đọc được bài viết của 2 chị gái Essencers Nguyễn Thị Anh Đào Thảo Thanh, mình chợt nhớ rằng: Có những điều không thể diễn tả được bằng lời nói hoặc chữ viết, đặc biệt là trải nghiệm, hay cảm nhận. Vậy nên, mình đã không ép bản thân phải viết tiếp ý tưởng đó nữa. Mình để nó được tự do, lúc nào mình cảm thấy muốn viết, mình sẽ tiếp tục.
Rồi điều kỳ diệu xảy ra, chỉ một lát sau thôi, ý tưởng đã tìm đến mình. Khi nó xuất hiện, mình biết đã đến lúc mình có bài viết để đăng rồi và cũng là hoàn thành thử thách “mỗi tuần một bài viết” về hành trình của bản thân mình.
Ý tưởng ấy là thế này:
Hồi đó, khi đọc cuốn "Cây cam ngọt của tôi", mình rất thích đoạn văn dưới đây:
"Bà tôi từng nói rằng hạnh phúc là một "vầng mặt trời chiếu sáng trong trái tim ta". Và rằng mặt trời thắp sáng mọi thứ bằng niềm hạnh phúc. Nếu quả đúng là như vậy, thì vầng mặt trời trong tim tôi đã khiến tất thảy mọi thứ trở nên đẹp đẽ.”
Mình thấy đoạn văn này hay quá, nên đã bình luận rằng:“Rồi trái tim mỗi người đều sẽ được một vầng mặt trời chiếu sáng. Và vì, đó là mặt trời, nên nó sẽ luôn xuất hiện vào lúc bình minh. Có phải vậy không?”Thật ra, mình đã từng tin như vậy. Mình đã đi một hành trình rất dài để tìm kiếm vầng mặt trời ở đâu đó ngoài kia.
Rồi một ngày, chợt nhận ra, mình không cần mãi đợi chờ bình minh nữa. Vì rằng, mặt trời luôn ở đó. Mặt trời sưởi ấm trái tim ta lúc bình minh. Mặt trời hong khô nước mắt ta lúc hoàng hôn. Mặt trời nhường chỗ cho màn đêm xoa dịu tâm hồn ta khi nó lặn bóng.
Tin rằng, mỗi chúng ta đều có một vầng mặt trời của riêng mình. Và vầng mặt trời ấy luôn bên ta, trong ta, là chính ta.
Bình mình, hoàng hôn, hay đêm tối, đều đẹp theo cách riêng của nó.
Autumn,
EPZ2, 24 May, 2024
Bình luận bài viết